Hình: www.ehow.com
Hôm qua đọc được trên BBC bài viết về những chiếc quần jean được mài cho cũ, bạc đi bằng phương pháp thổi cát (sandblasting) đã và đang khiến cho những người công nhân nghèo ở các nước như Bangladesh, Thổ Nhĩ Kỳ mắc phải những căn bệnh về phổi thực sự nghiêm trọng, có thể dẫn đến tử vong. Tôi muốn ấn ‘Like’ cho những ý kiến phản hồi của độc giả BBC với bài viết khi họ lật lại cách đặt vấn đề của “người đưa tin khổng lồ” vốn rất “cứng cựa” này. Thật thú vị khi nhận thấy hiếm có ý kiến nào hô hào kiểu khẩu hiệu như “Ủng hộ ngừng mua quần jean thổi cát”, ngược lại, họ đặt ra câu hỏi: Tại sao không trang bị cho những công nhân phải chọn làm công việc độc hại này những biện pháp bảo vệ sức khỏe cần thiết? Thay vì vừa nghe nói độc hại là vội vã hô hào và cấm xử lý vải jean kiểu thổi cát, trong khi việc làm này chỉ khiến những người lao động nghèo kia mất đi miếng cơm manh áo, có khi phải tìm đến những công việc khác thậm chí còn tệ hơn.
Không có vẻ gì là họ đưa ra ý kiến này vì sợ khó có cơ hội tiếp tục được mặc những chiếc quần jean sờn đúng mốt kia, như một nhân vật trong bài viết gọi là fast fashion.
Còn những người công nhân nghèo khiến tôi nhớ đến từ breadline (ắt phải bắt nguồn từ cảnh xếp hàng nhận bánh mì và thực phẩm cứu trợ/từ thiện nói chung) và thành ngữ bread and water, nghe không xa “miếng cơm manh áo” hay “cần câu cơm” của mình là mấy.
Those who live on bread and water / the breadline…
No comments:
Post a Comment