Có hai kỉ niệm nhớ đời giúp tôi không bao giờ cho phép mình xem nhẹ i ngắn (I) và i dài (i:) khi phát âm tiếng Anh nữa.
Một là vào năm cuối đại học trong một cuộc phỏng vấn bỏ túi hai cô gái trẻ Ăng-lê vừa đến Việt Nam để lấy tư liệu cho bài tập được giao. Cuộc phỏng vấn dần trở nên thân mật và chúng tôi từ từ chuyển sang những câu hỏi về bản thân nhau. Khi một trong hai cô nhắc đến một chuyến đi của mình, tôi hỏi: ‘With whom?’. Vậy mà cô bạn nhíu mày cố nghĩ xem tôi hỏi gì, tôi lặp lại đến lần thứ ba, sau vài giây tập trung cao độ, cô bạn mới à lên một tiếng: ‘Oh, with whom!’. Rõ ràng có ngữ cảnh đàng hoàng, nhưng cái cách phát âm “cho xong”, rất tiếng Việt của tôi (đại loại guých-hưm) không thể cho cô gái trẻ Ăng-lê lần đầu tiên đến Việt Nam một manh mối ý nghĩa nào. Và cái ‘with whom’ của cô với của tôi đúng là cách xa nhau một khoảng từ nước Anh tới Việt Nam
Lần thứ hai, sau đó không lâu, tôi có dịp trò chuyện với một người nước ngoài. Trong câu chuyện tôi có khoe một lần đi biển chơi. Sau khi nghe tôi hồn nhiên kể xong, người này tế nhị nhắc tôi phải cẩn thận với chữ “beach”, vì đọc sai nhiều khả năng sẽ bị “quýnh”. Vì sao? ‘beach’ được phiên âm với i dài (i:), nếu gán cho nó i ngắn (I) sẽ thành ra ‘bitch’ – một từ người ta thường gọi (chửi) những phụ nữ họ ghét.
Vậy nên khi gặp i: bạn cứ vui vẻ kéo hai khóe miệng ra hai bên xa hơn bình thường một chút (chẳng phải vì vậy mà khi chụp hình người ta vẫn bảo bạn nói ‘Cheese!’ đó sao?), còn với I bạn có thể phát âm gần như iê trong tiếng Việt mình. Có thể tập lại một chút với hai từ
No comments:
Post a Comment