Mưa to từ chiều, và không ngớt cho đến tận bây giờ làm tôi nhớ ngày đến Thượng Hải, lần đầu tiên. Lúc ấy là cuối thu, đầu đông, cả bầu trời xám xịt và trông nặng nề như một khối xi măng lơ lửng trên đầu. Những cửa hàng thời trang đã đồng loạt khoác áo măng-tô, áo gió đủ kiểu, đủ màu rực rỡ cho toàn bộ ma-nơ-canh với đủ tư thế sinh động khác nhau nhưng vẫn không xua được cái cảm giác u ám, nặng nề. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được từ depressing mà một cô bạn người Anh vẫn dùng khi nhắc thời tiết ở Surrey vào mùa đông. Làm người Sài Gòn quanh năm thấy nắng, chỉ vài tháng mưa quả thật khó mà hình dung trời như thế nào là depressing.
No comments:
Post a Comment