Friday, June 24, 2011

Every time you go away


You take a piece of me with you…
Nhân nói chuyện những kẻ đang yêu trong bài viết trước, tôi nhớ lại hai câu này trong bài tình ca bất hủ “Every time you go away” do Paul Young trình bày đã nhiều năm về trước. Thầy dạy môn dịch Anh-Việt của tôi thời đại học, một người gầy lẳng khẳng dáng phong trần vẫn ngồi ở cái quán cóc trước cổng trường, cắm mặt xuống một tờ báo hay giáo trình gì đấy, rất tâm đắc với một phiên bản tiếng Việt (vô tình) của hai câu ấy:
Em đi một nửa hồn tôi mất
(Một nửa hồn kia hóa đợi chờ)

Tôi vẫn nhớ hình ảnh thầy lúc vừa ngẩng mặt lên khỏi tờ báo/giáo trình, khuôn mặt đỏ hồng lên như nắng sớm, tay hất mớ tóc xòa rủ trước mặt (ắt phải khiến bao cô sinh viên “hóa đợi chờ”), cười chào chúng tôi. Phải chăng những người yêu ngôn ngữ cũng giống như nhà văn, nhà thơ, luôn “được” tiếng là ở trên mây, có một tâm hồn cực kỳ nhạy cảm? mà nhờ vậy những kẻ chập chững vào con đường chuyên sâu như chúng tôi mới có thể cảm nhận được cái hay, cái đẹp của ngôn ngữ, dù ra trường rồi có tiếp tục con đường này hay không lại là một câu chuyện khác. 

No comments:

Post a Comment